Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Thuỷ tú sơn minh


phan 7




Úy Trì Thái Ngọc nghe được câu này, hơi hơi sửng sốt, lập tức nở nụ cười.


“Minh Nguyệt a, muội thật khờ...” Úy Trì Thái Ngọc thờ dài một tiếng, tiếp đó cao giọng phân phó thủ hạ,“ Bắt bọn họ cho ta!”


Đám người hầu nghe vậy, liền lấy binh khí tấn công lên.


Địch Tú một tay ôm lấy Úy Trì Minh Nguyệt, nhún người nhảy, đứng trên đống nham thạch.


Đám người đuổi theo lên, vừa đi đến trước đống loạn thạch, lại cảm giác dưới chân trầm xuống. Nơi này, có một cái hố sâu, trong hố đầy những nhánh cây vuốt nhọn. Không ít người bất ngờ không kịp phòng bị, lọt vào trong hố, bị nhánh cây đâm bị thương.


Địch Tú thấy thế, không chút hàm hồ, nhấc chân đá mấy khối nham thạch rơi xuống. Mọi người cuống quít trốn tránh, thế công chậm lại.


Địch Tú nhân cơ hội này, ôm Úy Trì Minh Nguyệt nhảy lên, vượt qua vòng vây của đám người. Hắn đang muốn tìm đường rời đi, một đạo hồng ảnh nhẹ nhàng vụt qua, chắn trước mặt hắn.


Ngoài dự đoán mọi người, người chắn đường hắn, là Úy Trì Thái Ngọc.


Địch Tú lui từng bước, cau mày.


Úy Trì Thái Ngọc nở nụ cười, khen ngợi: “Thật không hổ là ‘Địch tổng quản’.” Nàng cười, nhìn nhìn đám thuộc hạ bị thương kia, “Xe ngựa bị tập kích, che chở Minh Nguyệt bình yên thoát thân không nói. Vì dụ đám thích khách bỏ đi, đem người kéo xe ngựa đi tới hướng khác. Lấy những thứ cần thiết, tìm nơi ẩn nấp, trải qua nhiều phen vòng vèo, tránh được người truy lùng. Biết quả bất địch chúng (sức yếu thế cô không chống được nhiều người), liền thiết kế cạm bẫy, chuẩn bị đường lui yên ổn... Nếu không phải ta đích thận nghiệm chứng, thật đúng là không thể tin ngươi ngốc.”


Úy Trì Thái Ngọc dứt lời, lại lắc lắc đầu, thở dài: “Chỉ tiếc, hôm nay ngươi có thêm một gánh nặng a.”


Người nàng nói, đương nhiên là Úy Trì Minh Nguyệt.


Úy Trì Minh Nguyệt nghe được những lời này, tâm tình phức tạp vô cùng. Nàng ngước mắt, nhìn Địch Tú. Thần sắc của hắn mang theo chút khẩn trương, lại có phần sợ hãi.


“Nếu không phải chiều chuộng tứ muội ta, ngươi không cần nhóm lửa. Nếu không nhờ đống lửa kia, ta căn bản không có khả năng tìm thấy các ngươi. Mà nay, nếu không phải tứ muội ta nhìn thấu ta nói dối, ta cũng không cần dùng biện pháp cứng rắn...” Úy Trì Thái Ngọc cười nói, “Địch tổng quản, ngươi và ta có hôn ước, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Giết tứ muội ta, theo phe ta, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.”


Úy Trì Minh Nguyệt đã không có biện pháp suy nghĩ nữa. Nhị tỷ dịu dàng lương thiện kia, không ngờ lại muốn giết nàng?


Lúc này, Địch Tú ôm cánh tay của nàng càng chặt thêm, thanh âm kiên định lạnh lùng: “Mơ tưởng.”


 Chương mười ba


“Mơ tưởng.”


Úy Trì Thái Ngọc mày nhíu lại, giọng lạnh lùng: “Vậy đừng trách ta!” Nàng dứt lời, xuất chưởng đánh thẳng vào Úy Trì Minh Nguyệt.


Địch Tú lui nhanh, tránh được thế công. Lúc này, đám người hầu kia đã ổn định lại, bao vậy chung quanh bọn họ.


Lúc này, tuyết càng nặng hạt, gió lạnh thấu xương. Úy Trì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng thê lương, còn giá rét hơn cả khí trời.


Địch Tú nhìn tình thế xung quanh, buông Úy Trì Minh Nguyệt xuống, đem nàng che sau người.


Úy Trì Thái Ngọc thấy thế, cười nói: “Địch tổng quản chẳng lẽ là muốn phá vòng vây? Ha ha.” Nàng cười, chậm rãi cởi áo choàng xuống, “Nếu là lúc binh thưòng, ta sẽ không thể là đối thủ của ngươi. Nhưng hiện tại, ngươi thực sự tự tin có thể thắng ta?”


Nàng dứt lời, đem áo choàng ném cho người hầu ở bên cạnh, tung người lên, tay bắt cánh tay phải của Địch Tú. Địch Tú lui lại, đổi chưởng thành trảo, nắm cổ tay nàng. Úy Trì Thái Ngọc nghiêng người tránh đi, nhấc chân đá chân trái Địch Tú. Địch Tú nâng đùi phải áp chế thế công của nàng, tìm khe hở, lại xuất chưởng đánh bả vai nàng. Úy Trì Thái Ngọc lui lại mấy bước, cũng không né tránh, ngược lại xuất chưởng chống đỡ.


Song chưởng hỗ đánh, Địch Tú nhíu mi, thối lui vài thước. Hắn không ngừng thở dốc, đứng không vững, toàn thân run rẩy, trên trán mồ hôi nhỏ giọt. Rõ ràng là ở thế hạ phong.


Úy Trì Minh Nguyệt trong lòng căng thẳng. Úy Trì sơn trang mỗi người đều tập võ, nhị tỷ này xưa nay dịu dàng tao nhã, nhưng cũng là hảo thủ. Mà mới vừa rồi, nàng chiêu chiêu đều hướng về vết thương của Địch Tú. Ti bỉ hiểm ác như vậy, làm cho người ta khinh thường.


Úy Trì Thái Ngọc phủi phủi tuyết trên người, cười nói: “‘Thiết Ưng trảo’ ‘Tỏa Tâm Thoái’ ‘Đại Uy chưởng’, những võ công này, ngày thường cũng chưa từng thấy ngươi dùng qua. Ngươi thật sự ngốc rồi, ngay cả việc giấu tài cũng không làm.” Nàng dứt lời, từ trong tay người hầu bên cạnh lấy ra một thanh trường kiếm, ném trước mặt Địch Tú, “Sao không sử dụng ‘Lạc Vân kiếm pháp’ ngươi học trộm được luôn đi?”


“Lạc Vân kiếm pháp” chính là võ công độc môn của Úy Trì sơn trang, chỉ truyền người nhà. Lúc Úy Trì Minh Nguyệt vừa mới đến sơn trang, Úy Trì Tư Nghiễm cũng từng muốn truyền cho nàng. Nhưng nàng không thích tập võ, liền từ bỏ. Trong Úy Trì sơn trang nếu có người ngoài học trộm thuật này, không kể thân phận, đều cắt đứt gân mạch, phế bỏ võ công, vĩnh viễn bị cầm tù trong trang. Định ra luật tàn bạo như thế, chắc chắn môn công phu này lợi hại phi thường. Nhưng Địch Tú thân là tổng quản sơn trang, vì sao lại vi phạm luật lệ?


Địch Tú nhặt kiếm lên, không nói hai lời, một kiếm đâm về phía Úy Trì Thái Ngọc.


Úy Trì Thái Ngọc cũng không hồ đồ, cũng lấy trường kiếm, cùng hắn triền đấu.


Kiếm quang lạnh lẽo, chiếu ra sát khí lẫm liệt. Kiếm thế cương mãnh, mang theo bông tuyết mịt mù. Hành như long tường, thu nhược thôn vân (Đánh ra như rồng bay lượn, thu vào như nuốt mây). Chỉ riêng chiêu thức, đã rất kinh diễm (kinh sợ, diễm lệ).


Trong nháy mắt, hai người đã đánh hơn mười chiêu. Nhưng chỉ một lát, lực đạo trên tay Địch Tú đã yếu hẳn. Úy Trì Thái Ngọc mỉm cười, kiếm hướng lên, nhắm thẳng cổ họng hắn. Địch Tú vội vàng thối lui, nhưng vẫn bị hoa chặt đứt một mớ tóc. Úy Trì Thái Ngọc cũng không thu kiếm, tung người nhảy lên, lại chém ra một kiếm, đâm cổ tay hắn.


Địch Tú mặc dù muốn né tránh, lại bị vết thương ở chân làm hạn chế, cuối cùng không thể tránh kịp. Một kiếm kia vẽ lên cổ tay hắn, làm hắn buông lỏng trường kiếm.


Úy Trì Minh Nguyệt thấy tình trạng như vậy, rốt cuộc không thể kiềm chế, lên tiếng hô: “Địch Tú!” Nàng cất bước muốn đi lên, mắt cá chân trái lại đau đớn không chịu nổi. Chân nàng trẹo qua, té ngã trên đất.


Địch Tú thấy thế, sinh tâm lo lắng. Đúng lúc này, Úy Trì Thái Ngọc thu kiếm phát chưởng, đánh trúng ngực hắn.


Địch Tú sặc ra một ngụm máu tươi, ngã trên đất. Hắn thở chậm, vừa muốn cầm trường kiếm bên cạnh lên. Úy Trì Thái Ngọc lại nhấc chân, giẫm lên tay hắn.


Úy Trì Thái Ngọc cười nói: “Học trộm tuyệt học Úy Trì gia, phải bị tội gì, Địch tổng quản hẳn là hiểu rõ chứ.” Mũi kiếm của nàng chỉ vào mi tâm (giữa 2 chân mày) Địch Tú,“ bây giờ ta liền từ từ cắt đứt từng gân mạch của ngươi, được không?”


Úy Trì Minh Nguyệt nghe được lời này, cả giận nói: “Ngươi dừng tay!”


Úy Trì Thái Ngọc nghe vậy, mỉm cười quay đầu, “Tứ muội, muội làm sao vậy? Không phải muội nói muốn phế cánh tay phải của hắn sao. Nay nhị tỷ thay muội động thủ, muội như thế nào lại mất hứng thế?”


Úy Trì Minh Nguyệt cố gắng đứng dậy, căm tức nhìn nàng, nói: “Không cho phép ngươi đả thương hắn!”


“Ha ha, hay là tứ muội thật sự có tình ý với hắn, nên đau lòng? ڹ Trì Thái Ngọc cười nói, “Việc này không thể được a. Hắn là vị hôn phu của ta đó.”


“Vì sao?” Úy Trì Minh Nguyệt la to, “Ngươi nói cho ta biết vì sao?!”


Úy Trì Thái Ngọc hạ mắt cười cười, trong giọng nói có một tia thê lương, “Cái gì cũng không biết, thật tốt a...” Ả quay đầu cười nhìn Úy Trì Minh Nguyệt, nói, “Tứ muội, kỳ thật, ta thật sự rất hâm mộ muội. được người yêu chiều, che chở, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa...”


“Ngươi nói gì, ta không hiểu!” Úy Trì Minh Nguyệt lên tiếng, cắt ngang lời ả.


Úy Trì Thái Ngọc than nhẹ một tiếng, cười nói: “Đứa ngốc...” Ả nghĩ nghĩ, nhìn Địch Tú trên đất một cái, dưới chân tăng thêm một phần lực đạo, thanh âm lạnh lùng nói, “Cũng tốt, ta sẽ đem chân tướng nói cho ngươi biết.”


Úy Trì Minh Nguyệt nhìn Địch Tú bị trọng thương, càng đau lòng lo lắng.


“Bên ngoài có đồn, Úy Trì sơn trang nuôi dưỡng ‘Thiên hồ’, mới có khí thế như hôm nay...” Úy Trì Thái Ngọc nói.


Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày, chờ ả nói tiếp.


“Việc này thiên chân vạn xác (vô cùng chính xác).” Úy Trì Thái Ngọc trên nét mặt có vẻ ghét cay ghét đắng, nhưng trong giọng nói còn mang theo ý cười trào phúng, “... Mà chỉ có nữ nhi Úy Trì gia, mới có thể trấn áp, sử dụng ‘Thiên hồ’.”


“Nữ nhi?” Úy Trì Minh Nguyệt kinh ngạc không thôi.


“Đúng. Cho nên từ trước Úy Trì trang chủ, đều chỉ là vẻ ngoài thôi.” Úy Trì Thái Ngọc nói, “Đương gia (chủ nhà) của Úy Trì gia chúng ta, vẫn luôn là cô cô Úy Trì Linh Tuệ... Muội đương nhiên là không biết người, trước khi muội trở lại trang, người đã tạ thế.”


Úy Trì Minh Nguyệt thoáng suy nghĩ, nói: “... Ngươi là muốn làm chủ nhân ‘Thiên hồ’?”


Úy Trì Thái Ngọc cười gật gật đầu, “Đúng vậy.”


Thanh âm Úy Trì Minh Nguyệt khẽ run, nói: “Vậy tam tỷ nàng


“Nó đương nhiên cũng vậy.” Úy Trì Thái Ngọc nói.


Úy Trì Minh Nguyệt nhớ lại thời gian trước trong trang phát sinh đủ chuyện, trong lòng sợ hãi, càng nghiêm trọng. Nàng ngước mắt, nhìn người tỷ tỷ trước mắt đã phi thường xa lạ, mở miệng nói: “Ta căn bản không nghĩ tới sẽ tranh với ngươi.”


Úy Trì Thái Ngọc gật gật đầu, “Ta biết.”


Úy Trì Minh Nguyệt kinh ngạc, nói không nên lời.


Úy Trì Thái Ngọc cười bất đắc dĩ, “Không chỉ có ta biết, toàn trang cao thấp đều biết. Cho nên, căn bản không có người đem ngươi để ở trong lòng, cũng không có người lo lắng đi đối phó ngươi. Chỉ có thể trách, ngươi thiên đường có ngõ không đi, địa ngục không cửa lại muốn vào...” Ả dứt lời, giơ kiếm chỉ vào Địch Tú, nói, “Ngươi không phải rất ghét hắn sao? Vì sao lại cứu hắn?!”


Trong lòng Úy Trì Minh Nguyệt một mảnh hỗn loạn. Thì ra, Úy Trì sơn trang kia nhìn như phụ từ tử hiếu, tỷ muội thân thiện, lại phức tạp như thế. Ngoài mặt yên tĩnh không gợn sóng, lại là mạch nước ngầm mãnh liệt, hung hiểm vạn phần...


Nhưng mà, nàng tạm ngừng suy tư, mở miệng nói: “Ta cứu hắn, sao lại gây trở ngại cho ngươi chứ?”


“Đương nhiên gây trở ngại...” Úy Trì Thái Ngọc lạnh lùng nói, “Tứ muội, ta lại nói cho muội một việc... chủ nhân ‘Thiên hồ’, là thân xử nữ.”


Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, thoáng suy nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ, cả kinh nói: “Trần gia diệt môn, là ngươi làm!”


Úy Trì Thái Ngọc bật cười, nụ cười kiêu ngạo, không kiêng nể gì, “Đúng! Là ta làm! Phụ thân đem ta gả cho Trần gia, muốn đập tan thế lực của ta, đừng hòng!” Ả lại nhìn thoáng qua Địch Tú, mang theo hận ý sâu sắc, nói, “Nhưng người vẫn chưa từ bỏ ý định, lại tuyển một nam nhân khác cho ta...”


Úy Trì Minh Nguyệt không thể tin được mình nghe được cái gì, nàng nhìn Địch Tú. Giờ phút này, đôi mắt hắn đã ảm đạm, khí lực mất hết, tình trạng thật là thê thảm.


Úy Trì Minh Nguyệt nhớ tới đêm đó, Úy Trì Tư Nghiễm tuyên bố hôn sự của hắn cùng nhị tỷ, nàng tự cho là đúng nói hắn vì tranh quyền giết chết cả nhà Trần gia, còn mắng hắn tâm ngoan thủ lạt. Rồi sau đó, nàng thốt ra một câu, dẫn tới hắn đánh nàng một cái tát...


Một cái tát kia là vì cái gì mà đánh, nàng rốt cục đã hiểu. Giờ khắc này hiểu ra, tim nàng như bị đao cắt, hối hận không thể tả, nước mắt rơi không kiềm được.


Úy Trì Thái Ngọc thấy nàng như thế, đôi mày cũng có vẻ bi thương, “Hắn cũng là người đáng thương... Phụ thân bồi dưỡng hắn để diệt trừ kẻ đối chọi, lại lo lắng thế lực hắn lớn mạnh, khó có thể khống chế. Cho ta cùng hắn thành hôn, không chỉ hủy kế hoạch của ta, còn có thể kiềm chế hắn. Ta vốn định cùng hắn hợp tác, nhưng hắn lại không đáp ứng. Vì thế... ta tức giận, trộm ‘Trấn hồ’...”


“Thì ra là ngươi...” Úy Trì Minh Nguyệt run giọng nói.


Úy Trì Thái Ngọc hận ý lại sinh: “Nhưng thất bại... Ta mặc dù may mắn đào thoát, nhưng hắn biết là ta gây nên, lại nắm giữ chứng cứ chính xác việc ta sát hại cả nhà Trần gia, ta thật sự nghĩ rằng ta chết chắc rồi.” Trên mặt của ả bỗng sinh ý cười, “Không nghĩ tới, hắn hóa ngốc! Ha ha ha...”


Úy Trì Thái Ngọc ngưng cười, lại nhìn Úy Trì Minh Nguyệt, “Hiện tại ngươi đã biết rồi... Ta không thể cho ngươi mang hắn đi, không thể cho hắn sống ở trên đời này!”


Úy Trì Minh Nguyệt nhìn nữ tử trước mắt thần sắc dữ tợn, giống như ác quỷ, lạnh buốt cả người, gạt đi không được.


Úy Trì Thái Ngọc hít một tiếng, lại nói: “Hảo muội muội, nay muội đã biết mọi chuyện, cũng có thể chết một cách minh bạch rồi.”


Úy Trì Minh Nguyệt cố gắng làm mình tỉnh táo lại, nén nước mắt, nói: “Thích khách đã bị bại lộ, nếu ta có chuyện gì, Nam Lăng vương phủ chắc chắn sẽ san bằng Úy Trì sơn trang.”


Úy Trì Thái Ngọc lắc lắc đầu, nói: “Muội yên tâm đi, tứ muội. Lời ta nói lúc trước, cũng không phải hoàn toàn là lừa gạt muội. Thích khách này, thật là đại ca cùng tam muội phái tới... Chắc hẳn bọn họ cũng cảm thấy muội chướng mắt, ha ha. Có điều tam muội người này tâm tính nóng nảy hấp tấp, khó thành người tài. Nó lỗ mãng xuất thủ, lại thành toàn cho ta. Đến khi Nam Lăng vương phủ truy cứu, ta liền đem lỗi đều đổ lên trên đầu đại ca cùng tam muội. Phụ thân vì bảo toàn sơn trang, tất nhiên sẽ quân pháp bất vị thân (xử phạt không kể người thân). Vương gia tuy tính tình nóng nảy, nhưng lại là người hiểu rõ đạo lý, sẽ không thật sự san bằng sơn trang. Đến lúc đó, ta là nữ nhi duy nhất, danh chính ngôn thuận là chủ ‘Thiên hồ’.”


Úy Trì Thái Ngọc dứt lời, thả lỏng chân đang giẫm Địch Tú ra, cầm kiếm đi về phía Úy Trì Minh Nguyệt.


Úy Trì Minh Nguyệt muốn lui, nhưng phía sau lại không có đường. Thời khắc kiếm phong lạnh như băng để trên cổ nàng, trong lòng nàng chỉ còn tuyệt vọng.


“Tứ muội, trước khi giết muội, ta còn phải nhờ muội giúp một việc.” Úy Trì Thái Ngọc cười mỉm dứt lời, lại quay đầu đi, nói với Địch Tú: “Địch tổng quản, ngươi có thể nói tung tích của ‘Trấn hồ’ nói cho ta biết hay không?”


Địch Tú chậm rãi chống đỡ thân mình, nhíu mày trầm mặc.


“Ngươi chẳng lẽ không muốn cho tứ muội ta được chết một cách thống khoái sao?” Úy Trì Thái Ngọc mỉm cười khuyên nhủ.


Không đợi Địch Tú phản ứng, Úy Trì Minh Nguyệt lạnh lùng nói: “Không được nói!”


Nghe được câu này, Úy Trì Thái Ngọc nhăn mi lại.


Úy Trì Minh Nguyệt trên mặt hoàn toàn không có vẻ sợ hãi, một đôi mắt sáng lẫm liệt. Nàng lạnh giọng, nói với Úy Trì Thái Ngọc: “Ta sẽ không cho ngươi có được ‘Thiên hồ’.”


Úy Trì Thái Ngọc nhíu mày, nói: “Xem ngươi có thể cứng rắn đến bao lâu!” Ả dứt lời, vung kiếm về phía mặt Úy Trì Minh Nguyệt.


Úy Trì Minh Nguyệt cũng không né tránh, vươn tay chặn kiếm lại. Dù đau nhức đến xương, nàng cũng không một chút nhíu mày.


“Cho dù ta chết, cũng sẽ không cho ngươi đạt được, lại đi gậy họa cho người khác.” Úy Trì Minh Nguyệt giọng nói kiên định vô cùng, nàng dứt lời, nắm lưỡi kiếm hướng vào cổ họng mình.


Úy Trì Thái Ngọc kinh ngạc không thôi, cuống quít muốn rút kiếm về. Nhưng Úy Trì Minh Nguyệt dùng hết khí lực toàn thân cầm lưỡi kiếm, ả nhất thời không nhổ ra được.


Đúng lúc này, Địch Tú nhặt trường kiếm trên đất, đứng lên.


Úy Trì Thái Ngọc phát hiện, đang muốn ứng phó. Địch Tú lại cầm kiếm, đâm vào ngực mình.


Thấy một màn như vậy, ngực Úy Trì Minh Nguyệt như bị trọng kích, đau nhức khôn kể. Trong phút chốc, trong đầu nổ vang một mảnh, dường như trời sụp đất nứt. Nàng nghe thấy giọng nói của mình, tê tâm liệt phế:


“Địch Tú!”


 Chương mười bốn


“Địch Tú!”


Úy Trì Minh Nguyệt nhìn hắn ngã xuống, trong đầu chỉ còn một mảnh trống rỗng. Nàng buông kiếm của Úy Trì Thái Ngọc ra, chạy tới mấy bước. Mắt cá chân đau đớn, nhưng lúc này một chút cũng không cảm giác được.


Nàng quỳ xuống bên cạnh hắn, chân tay luống cuống nhìn hắn.


Máu tươi từ miệng vết thương tuôn ra, nhuộm đỏ quần áo hắn. Dưới trời đông tuyết phủ, máu ấm áp bay lên làn sương mờ nhạt, đúng là nhìn thấy ghê người.


Úy Trì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, trong lúc nhất thời lại không phát ra được tiếng nào.


Địch Tú đưa tay, nắm lấy cổ tay nàng. Hắn cười, suy yếu nói: “... Ta không nói...”


Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, khóc lắc đầu, đang muốn mở miệng, đã thấy hắn chậm rãi khép mắt lại.


Úy Trì Minh Nguyệt trong lòng chợt lạnh, tay run run, nhẹ nhàng xoa hai má hắn, gọi một tiếng: “Địch Tú?”


Tay hạ xuống, da thịt hắn vẫn còn ấm, nhưng hơi thở đã không còn. Úy Trì Minh Nguyệt khóc thành tiếng, nức nở nói: “Ngươi đừng chết... . Ngươi đừng chết a...”


Úy Trì Thái Ngọc thấy thế, nhíu mày thật sâu. Ả đi tới vài bước, kéo Úy Trì Minh Nguyệt ra, ngồi xổm xuống, đưa tay thăm dò mạch đập của Địch Tú.


Đúng lúc này, Địch Tú mở to mắt, một tay bắt Úy Trì Thái Ngọc, một tay bóp chặt cổ họng ả.


Úy Trì Thái Ngọc trong nháy mắt càng ngạc nhiên, run giọng nói: “Thì ra ngươi...”


Địch Tú vẻ mặt mỏi mệt suy sụp, nhưng nghe đến những lời này, khóe môi hắn nhẹ nhàng cong lên, cười cười.


Úy Trì Minh Nguyệt ở bên cạnh kinh ngạc trong chốc lát, mới vui lên. Nàng không ngừng được nước mắt, run nhè nhẹ, nói: “... Ngươi gạt ta...”


Địch Tú nhìn Úy Trì Minh Nguyệt một cái, lòng có chút cảm giác áy náy. Nhưng hắn lập tức thu liễm tâm thần, dùng khí lực còn lại nói với đám người hầu chung quanh: “Hỏa tín!”


Úy Trì Thái Ngọc nghe vậy, lạnh lùng cười: “Hỏa tín? Địch tổng quản cũng quá mạo hiểm đó, nếu người tới là thuộc hạ của tam muội ta, một phen cố gắng của ngươi liền...”


Nàng còn chưa nói xong, ngón tay Địch Tú đã tăng thêm vài phần lực đạo, chặn đứng thanh âm của nàng.


“Phóng hỏa tín!” Địch Tú lại hô một tiếng, lực đạo lại nặng thêm một phần, khiến cho Úy Trì Thái Ngọc rên rỉ thành tiếng.


Người hầu chung quanh thấy thế, không dám kéo dài nữa, lấy hỏa tín ra.


Một tia lửa được phóng lên cao, phát sáng trên bầu trời đêm. Ánh lửa được thu vào đáy mắt Địch Tú, hóa thành ý cười.


Ánh lửa rơi xuống và biến mất, bốn phía lại trở về bóng tối tĩnh mịch. Mọi người lạnh lùng giằng co, ai cũng không dám hành động trước.


Thời gian chậm rãi trôi qua, tuyết càng ngày càng lớn, che khuất tầm nhìn.


Rét lạnh, làm cho Úy Trì Minh Nguyệt bất giác run run. Nhưng đến giờ phút này, lòng của nàng đã không còn sợ hãi e ngại. Không biết tự tin từ nơi nào mà đến, làm cho nàng cảm thấy nhất định có thể thoát vây.


Nhưng mà, mất máu, làm cho Địch Tú dần dần thất thần, lực đạo trên tay cũng giảm lại.


Úy Trì Thái Ngọc phát hiện, một tay cầm cổ tay Địch Tú, một tay ra khuỷu tay, thúc vào bụng hắn. Địch Tú vội vàng rụt tay né tránh, buông lỏng nàng ra.


Úy Trì Thái Ngọc thoát thân, xoay người một chưởng đánh về phía hắn. Địch Tú cũng không chịu thua, giải khai chiêu thức của nàng, ra trảo bắt ngực nàng. Úy Trì Thái Ngọc lập tức xuất thủ phong bế công kích của hắn, ra một cước, đá chân trái hắn. Địch Tú cũng không né tránh, trúng một đá của nàng, tới gần nàng. Nhân lúc Úy Trì Thái Ngọc đang kinh ngạc, hắn đánh ra một chưởng, vào giữa ngực nàng.


Úy Trì Thái Ngọc bị đánh bại, phun máu tươi.


Mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp lóe, mọi người phản ứng không kịp, đến giờ phút này, mới hồi phục tinh thần lại, tiến lên trợ chiến.


Địch Tú cũng đã vô lực cầm cự, nhu nhược ngã xuống. Úy Trì Minh Nguyệt cuống quít đỡ lấy hắn, nhưng không ngờ chân trái lại đau nhức, rốt cuộc cũng không đứng vững, theo hắn ngã xuống.


Úy Trì Minh Nguyệt cuống quít ngồi dậy, ôm hắn vào trong ngực. Thấy một thanh trường kiếm rơi ở bên cạnh, nàng vội vàng cầm lên, tạm thời đe dọa.


“Giết bọn họ!” Úy Trì Thái Ngọc thê lương quát.


Mọi người tuân lệnh, không hề do dự, mang theo sát khí cùng lên.


Trong thời khắc chỉ mành treo chuông này, một thân ảnh bay đến, chắn trước người Úy Trì Minh Nguyệt.


Úy Trì Minh Nguyệt nhìn thấy người vừa tới, vui mừng quá đỗi.


“Tiên sinh!”


Người tới, đúng là Mai Tử Thất. Hắn tay cầm chiết phiến, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh bại mấy người. Lúc này mới cười dài mở miệng, nói: “May là đuổi kịp ...”


Lúc này, một đám nam tử huyền y xích đái (áo đen đai lưng đỏ) phi thân đến, người người cầm đao cầm kiếm. Chỉ trong chốc lát, đã chế phục toàn bộ thủ hạ của Úy Trì Thái Ngọc, ổn định thế cục. Úy Trì Thái Ngọc thấy thế, miễn cưỡng đứng lên, ném ra một quả đạn khói, trốn chạy vô tung.


“Chạy thật nhanh...” Mai Tử Thất đập quạt, cười khen một tiếng, tiếp đó phân phó mọi người, “Không cần đuổi theo. Để ả đi thôi.”


Hắn dứt lời, xoay người ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Úy Trì Minh Nguyệt, dỗ dành: “Chớ sợ chớ sợ, tiên sinh đến đây, không có việc gì.”


Úy Trì Minh Nguyệt lúc này mới buông trường kiếm trong tay xuống, rưng rưng gật gật đầu.


Mai Tử Thất cúi đầu, nhìn Địch Tú trong lòng Úy Trì Minh Nguyệt. Hắn vươn tay, nhéo nhéo mặt Địch Tú, sẳng giọng: “Thật biết trốn, hại ta tìm kiếm một phen a!”


Úy Trì Minh Nguyệt thấy thế, đẩy tay Mai Tử Thất ra, bất mãn nói: “Không được nhéo hắn! Không thấy hắn bị thương sao!”


Mai Tử Thất sờ sờ tay bị chụp đau, thở dài, ai oán nói: “Ai nha nha, Tiểu Tứ a, tôn sư trọng đạo ngươi đều đã quên... Tiên sinh ta thật sự rất thương tâm...”


Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày, không hề để ý đến hắn. Nàng hạ mắt, nhìn Địch Tú trong lòng.


Đến giờ phút này, hắn chỉ còn hơi thở mong manh, trong mắt, chỉ còn vẻ mỏi mệt.


Úy Trì Minh Nguyệt không khỏi ôm chặt một chút, lại không nhịn được rơi lệ.


Thấy nàng như thế, Địch Tú mở miệng, dùng thanh âm mỏng manh an ủi: “... Tránh được... chỗ yếu hại... không có việc gì...”


Úy Trì Minh Nguyệt khóc gật gật đầu, nhẹ nhàng thay hắn lau máu tươi trên khóe môi.


Mai Tử Thất thấy tình trạng như vậy, cười yên tâm. Hắn đưa tay điểm vài đại huyệt của Địch Tú, ngừng máu. Lại bắt mạch, nhíu mày nói với Úy Trì Minh Nguyệt: “Phải nhanh trị liệu mới được.”


Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, gật gật đầu, buông lỏng vòng ôm.


Vài tên huyền y nam tử tiến lên, nâng Địch Tú dậy, đi qua xe ngựa đã chuẩn bị tốt.


Úy Trì Minh Nguyệt cũng đứng dậy, cất bước đi về phía trước. Thấy nàng cước bộ lảo đảo, Mai Tử Thất muốn nâng, nhưng nàng lại làm như không thấy, tựa hồ đã quên đau đớn, theo sát Địch Tú.


Mai Tử Thất cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi theo bọn họ lên xe ngựa.


...


Chỉ chạy nhanh một lát, mọi người đã đến một trấn nhỏ. khách điếm trong trấn đã bị bao trọn, người hầu của Nam Lăng vương phủ đang ở đây. Nhìn thấy Úy Trì Minh Nguyệt bình an trở về, đều vui sướng.


Úy Trì Minh Nguyệt không quan tâm đến vết thương ở chân mình, nhất quyết canh giữ bên cạnh Địch Tú, nhìn mọi người trị liệu.


Nước máu đổi mấy chậu, vải trắng cũng dùng vài xấp, thuốc cầm máu, Tục Mệnh đan cũng không tiếc. Đợi trị liệu xong, đã qua hai canh giờ.


Úy Trì Minh Nguyệt quỳ gối bên giường, nhìn Địch Tú mê man bất tỉnh, vẫn không thể an tâm. Nàng nắm tay hắn, áp lên mặt mình. Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn, thoáng giảm bớt lo lắng của nàng.


Lời nói của Úy Trì Thái Ngọc, vẫn quanh quẩn trong đầu:


 “Đúng! Là ta làm! Phụ thân đem ta gả cho Trần gia, muốn đập tan thế lực của ta, đừng hòng!... Nhưng người vẫn là chưa từ bỏ ý định, lại tuyển một nam nhân khác cho ta...”


 “Hắn cũng là người đáng thương... Phụ thân bồi dưỡng hắn để diệt trừ kẻ đối chọi, lại lo lắng thế lực hắn lớn mạnh, khó có thể khống chế. Cho ta cùng hắn thành hôn, không chỉ hủy kế hoạch của ta, còn có thể kiềm chế hắn... ”


“Cái gì cũng không biết, thật tốt a...”


Đúng vậy, nàng cái gì cũng không biẴ. Không biết dưới vẻ mặt phong quang vô hạn của hắn, cất giấu bao nhiêu thân bất do kỷ. Càng không biết hắn đã trải qua tranh đấu tàn khốc như thế nào mới được mọi thứ ngày hôm nay. Nàng ghét hắn, khinh thường hắn sở tác sở vi (làm mọi việc theo ý mình), nhưng đó cũng là cách sinh tồn duy nhất của hắn...


Một người như vậy, lại nói thích nàng. Thật tâm chân thành, thậm chí có thể vì nàng không tiếc tánh mạng.


Cho đến hôm nay, nàng mới hiểu được, thái độ của mình đối với hắn ngày xưa, làm tổn thương người tới mức nào. Mỗi một câu một chữ không châm chước nàng nói ra, lại giẫm lên tâm ý của hắn đến mức nào.


Trong lúc nhất thời, nàng lòng tràn đầy hối hận, bi thương không thôi, lại nhịn không được rơi lệ.


Lúc này, Mai Tử Thất đẩy cửa tiến vào, đi đến bên người nàng, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tiểu Tứ a, ngươi cũng mệt mỏi rồi. Mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, vết thương ở chân của ngươi cũng phải trị a...”


Úy Trì Minh Nguyệt rưng rưng ngẩng đầu, nhìn hắn, nức nở nói: “Tiên sinh... Người đều biết hết có đúng hay không?”


“Biết cái gì?” Mai Tử Thất hỏi.


Úy Trì Minh Nguyệt nói: “Tiên sinh biết Úy Trì sơn trang là dạng địa phương gì, cũng biết hắn là người như thế nào, đúng hay không?”


Mai Tử Thất trầm mặc một lát, cũng ngồi xuống, nhìn thẳng Úy Trì Minh Nguyệt, nói: “Chuyện Úy Trì sơn trang, ta xác thực đã sớm biết. Trong đó lục đục với nhau, tranh đấu gay gắt thật không tầm thường. Nhưng tiểu Tứ a, ngươi một năm chỉ ở Úy Trì sơn trang hai tháng, căn bản không cần tham gia vào đó. Huống chi, ngươi đã đến tuổi lấy chồng, chờ sau khi ngươi thành hôn, việc của Úy Trì sơn trang, sẽ không quan hệ cùng ngươi. Vương gia cùng quận chúa cũng không muốn ngươi nhập vào quá sâu, cho ngươi tin tưởng vẻ ngoài hòa thuận thân thiện kia, mới là tốt nhất. Về phần hắn...” Mai Tử Thất nhìn Địch Tú một cái, đột nhiên cười lên, “Trước khi nghe ngươi nói hắn đánh ngươi một cái tát, ta cũng không biết hắn là người ra sao. Nhưng mà, nay xem ra, ta đoán tuyệt không sai a...”


Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày, có chút bất mãn, “Vậy người hẳn nên nói sớm cho ta biết a!”


Mai Tử Thất vẻ mặt vô tội, nói: “Aiz, ta không phải nói sao. Chuyện Úy Trì sơn trang, là Vương gia cùng quận chúa nói đừng cho ngươi biết nhiều ...”
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17 end
Phan_gio_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .